Một buổi chiều mùa thu, khi ánh nắng dịu dàng đổ nghiêng qua rặng tre đầu làng, ông Sáu lại lúi húi bên gian xưởng nhỏ nơi góc vườn nhà. Những tiếng cưa xẻ, tiếng đục đẽo vang lên nhịp nhàng, hòa cùng mùi gỗ thơm nồng đặc trưng – thứ mùi của thời gian, của ký ức và của cả những bàn tay đã chai sần theo năm tháng. Ở đó, ông đang làm một bộ bàn ghế gỗ xoan – không phải để bán gấp, cũng chẳng để trưng bày – mà đơn giản, là làm theo niềm say mê đã bám theo ông suốt mấy chục năm ròng.
Gỗ xoan, đối với người thợ quê như ông Sáu, không chỉ là vật liệu, mà còn là kỷ niệm. Thuở nhỏ, mỗi khi mùa mưa đến, ông cùng cha lội đồng đi tìm cây xoan già bị gió quật ngã. Họ chặt, cắt khúc, mang về để hong khô dưới mái hiên. Mùi gỗ khi ấy ngai ngái, thơm thơm, gợi cảm giác yên bình khó tả. Rồi từng thanh gỗ được cha ông bào nhẵn, ráp lại thành bàn học cho lũ trẻ, thành chiếc ghế dài kê nơi hàng hiên, thành chiếc giường cưới cho người con gái lớn trong nhà. Gỗ xoan hiện diện trong từng khoảnh khắc nhỏ của gia đình, của làng quê – thầm lặng, bền bỉ.
Nhiều người hỏi ông Sáu vì sao không chọn các loại gỗ “xịn” hơn – lim, sến, táu – để làm bàn ghế. Ông chỉ cười, bảo: “Gỗ xoan mềm hơn, dễ làm, dễ sống. Quan trọng là mình hiểu nó, thương nó, thì nó cũng không phụ lòng.” Quả thật, khi được xử lý kỹ càng, phơi đủ nắng gió và được chăm chút từng đường nét, bàn ghế làm từ gỗ xoan có cái duyên rất riêng. Màu vàng nhạt ấm áp, vân gỗ mềm mại như sóng nước, cầm vào nhẹ tay nhưng vẫn chắc chắn, mộc mạc mà không thô kệch.
Xem thêm xuất khẩu lao động sạng nhật bản tại ninh binh
Từng chiếc ghế qua tay ông đều có hồn. Ghế không làm đại trà, không máy móc, mỗi chiếc đều có chút gì đó khác biệt – có thể là ở độ cong của lưng tựa, ở những đường chạm trổ hoa văn giản dị, hay đơn giản chỉ là vết dao khắc nhỏ nơi góc chân – như một nốt ruồi duyên trên khuôn mặt mộc. Có lần, một người khách đến đặt bộ bàn ăn, khi nhận hàng đã rưng rưng: “Ngồi lên, thấy như đang ăn cơm ở nhà má thuở nhỏ…”
Với ông Sáu, làm bàn ghế không chỉ là nghề, mà còn là cách để kể chuyện. Từng thớ gỗ là từng câu chuyện nhỏ. Chuyện cây xoan đứng giữa bãi đất trống chịu mưa chịu nắng suốt bao năm. Chuyện người thợ trẻ lần đầu cầm cưa, run run vì sợ cắt lệch vết. Và chuyện của bao gia đình sum họp quanh chiếc bàn nhỏ, nơi mọi yêu thương đều bắt đầu bằng bữa cơm giản dị.
Mỗi khi hoàn thành một bộ bàn ghế, ông Sáu không vội giao ngay. Ông lau chùi kỹ lưỡng, ngồi thử lên từng chiếc ghế, gõ nhẹ vào mặt bàn nghe tiếng vang chắc nịch như đang trò chuyện cùng người bạn cũ. Đó là cách ông tiễn “đứa con tinh thần” của mình lên đường – với đầy đủ sự tử tế và niềm tin rằng, nó sẽ tiếp tục sống một cuộc đời mới trong căn nhà nào đó, cùng những con người xa lạ nhưng sẽ dần trở nên thân thuộc.
Trong thời buổi máy móc lên ngôi, nhiều người chọn nội thất sản xuất hàng loạt, nhanh, rẻ và tiện. Nhưng đâu đó vẫn còn những người như ông Sáu, chọn cách đi chậm lại, tỉ mỉ hơn, lắng nghe nhiều hơn – không phải để cạnh tranh, mà để giữ gìn. Giữ cho một thứ nghề không lẫn vào đâu được, một thứ cảm giác khi bàn tay chạm vào gỗ, thấy cả một miền ký ức sống dậy.
Xem thêm xuất khẩu lao động sạng nhật bản tại đia điểm Nghệ An
Bàn ghế gỗ xoan – nghe đơn giản, nhưng với người yêu nghề như ông Sáu, đó là cả một cuộc đời được gói ghém trong từng thớ gỗ, từng lớp bụi bào, từng giọt mồ hôi thấm trên áo nâu bạc màu. Và có lẽ, với những ai từng một lần ngồi trên chiếc ghế ấy, đặt tay lên mặt bàn ấy – cũng sẽ hiểu rằng: có những thứ không cần phải mới, chỉ cần thật – là đủ.